Thứ Ba, 28 tháng 6, 2011

[Thơ sưu tầm] Đối sánh Kiều - Lớp 9

Hì, post hết kho văn viết máy lưu trong folder rồi, bây giờ người viết xin post tiếp những bài thơ sưu tầm được trên mạng để làm đối sánh đưa vào tập làm văn (cho nó hay, phong phú, cao điểm,...) Gì chứ mấy bài thơ đối sánh này cũng tốn của người viết kha khá thời gian lục lọi trên mạng... Hi vọng nó giúp ích cho các sĩ tử tương lai! ^^ 
Nói về Kiều thì có vô hạn những đối sánh, quan trọng là phải biết lựa cái nào để đưa vô bài, tránh trường hợp tham quá nhiều đối sánh làm bài bị loãng. 
Cái vấn đề này đã nói nhiều lần rồi, nhưng hình như cứ bị lặp lại mãi... Trời ơi!!!! Tôi đã căn lề chuẩn lắm rồi cơ mà :(( Có mấy chỗ bài bị khuất người viết không sao sửa được, nếu mọi người có thời gian copy lại vào Word mà đọc nhé.... :<
lại một rắc rồi nhỏ nữa với tác giả bài ngay dưới đây... >< 

Mùa xuân ai khéo vẽ nên tranh,
Nô nức đua nhau hội đạp thanh.
Phận bạc ngậm ngùi người chín suối,
Duyên nay dun dủi khách ba sinh.
Dãy hoa nép mặt gương lồng bóng,
Ngàn liễu rung cương sóng gợn tình.
Man mác vì đâu thêm ngán nỗi!
Đường về chiêng đã gác chênh chênh.


Mộng đào mà sinh, bạc mệnh triệu trưng hoa nửa úa
Tiếng đàn như oán, Đoạn tràng phổ lựa khúc Tân Thanh.

Tố Như tử dụng tâm đã khổ, tự sự đã khéo, tả cảnh đã hệt, đàm tình đã thiết, nếu không phải có con mắt trông thấu cả sáu cõi, tấm lòng nghĩ suốt cả nghìn đời, thì tài nào có cái bút lực ấy – Phạm Quý Thích

Than ôi, một bước phong trần, mấy phen chìm nổi; trời tình mờ mịt, bể hận mênh mang. Sợi tơ mành theo gió đưa đi, cánh hoa rụng chọn gì đất sạch. Ai dư nước mắt khóc người đời xưa, thế mà giống đa tình luống những sầu chung, hạt lệ Tầm Dương chan chứa; lòng cảm cựu ai xui thương mướn, nghe câu ngọc thụ não nùng.

Lại xem như bút mực tài hoa, đoạn trường mười khúc; trúc tơ phong nhã, hồ cầm một chương; câu thần vẳng vọng tiêu tao, bóng ngọc tưởng chiều não nuột; hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh, vậy nên khách đa tình say chuyện phong lưu, trăm năm cũ còn ghi tên tuổi hảo; người chép sách tiếc vì tài sắc, nghìn thu sau nhặt lấy phấn hương thừa. – Chu Mạnh Trinh

"Tiểu tử sao không học kinh Thi, kinh Thi có thể xem xét được biến cố, có thể hưng khởi được lòng người, có thể biết lẽ ở đời, có thể hả hê được những nông nỗi uất ức ở trong lòng” – Khổng Tử

ĐỀ TỪ CỦA PHẠM QUÝ THÍCH
Giai nhân bất thị đáo Tiền Đường
Bán thế yên hoa trái vị thường
Ngọc diện khởi ưng mai thủy quốc
Băng tâm tu khả đối Kim Lang
Đoạn trường mộng lý căn nguyên liễu
Bạc mệnh cầm chung oán hận trường
Nhất phiến tài tình thiên cổ lụy
Tân thanh đáo để vị thùy thương .
Bản dịch của Lê Thước :
Hồng nhan ví chẳng đến Tiền Đường
Nửa kiếp yên hoa nợ vẫn mang
Mặt ngọc dễ hầu vùi đáy nước
Tiết băng không thẹn dối lòng chàng
Đoạn trường tỉnh giấc nguồn cơn rõ
Bạc mệnh đàn xong mối hận vương
Một mảnh tài tình thiên cổ lụy
Tân thanh đau xót tỏ tình thương .
Bản dịch của Phan Duy Kha :
Người đẹp ví không đến Tiền Đường
Nửa đời chưa trả nợ còn vương
Mặt ngọc há đành vùi đáy nước
Tiết băng đâu thẹn với Kim Lang
Mộng tỉnh “đoạn trường”  nguồn cơn dứt
Đàn xong “bạc mệnh” hận còn mang
Một mảnh tài tình ngàn thu lụy
Tân thanh này để tỏ tình thương
*
TỔNG VỊNH NÀNG KIỀU
Kiều nhi giấc mộng bặt như cười
Tỉnh dậy xuân xanh quá nửa rồi
Số kiếp bởi đâu mà lận đận
Sắc tài cho lắm cũng lôi thôi
Cành thoa vườn Thúy duyên còn bén
Ngọn nước sông Tiền nợ chửa xuôi
Không trách chàng Kim đeo đẳng mãi
Khăng khăng vớt lấy một phần đuôi .
Nguyễn Khuyến
*
VỊNH KIỀU
Tiếng trống biên đình bốn phía ran
Tướng quân chi tiếc cái hoa tàn
Đôi hàng nước mắt, đôi làn sóng
Nửa đám ma chồng, nửa tiệc quan
Tổng đốc ví thương người bạc phận
Tiền Đường đâu đã mả hồng nhan
Bơ vơ nấm đất ven sông đó
Hồn có nghe chăng một tiếng đàn .
Tản Đà
KÍNH GỬI CỤ NGUYỄN DU
Nửa đêm qua huyện Nghi Xuân
Bâng khuâng nhớ cụ, thương thân nàng Kiều
Hỡi lòng tê tái thương yêu
Giữa dòng trong đục, cánh bèo lênh đênh
Ngổn ngang bên nghĩa, bên tình
Trời đêm đâu biết gửi mình nơi nao ?
Ngẩn ngơ trông ngọn cờ đào
Đành như thân gái sóng xao Tiền Đường !
Nỗi niềm xưa nghĩ mà thương
Dẫu lìa ngó ý, còn vương tơ lòng
Nhân tình, nhắm mắt, chưa xong
Biết ai hậu thế, khóc cùng Tố Như ?
Mai sau dù có bao giờ
Câu thơ thuở trước, đâu ngờ hôm nay .
Tiếng đàn xưa đứt ngang dây
Hai trăm năm lại càng say lòng người
Trải bao gió dập sóng dồi
Tấm lòng thơ vẫn tình đời thiết tha
Đau đớn thay phận đàn bà
Hỡi ôi thân ấy biết là mấy thân !
Ngẫm xem qua kiếp phong trần
Đời vui nay đã nửa phần vui đây
Song còn bao nỗi chua cay
Gớm quân Ưng Khuyển, ghê bầy Sở Khanh
Cũng loài hổ báo ruồi xanh
Cũng phường gian ác hôi tanh hại người !
Tiếng thơ ai động đất trời
Nghe như non nước vọng lời nghìn thu
Nghìn năm sau nhớ Nguyễn Du
Tiếng thương như tiếng mẹ ru những ngày
Hỡi người xưa của ta nay
Khúc vui xin lại so dây cùng người !
Sông Lam nước chảy bên đồi
Bỗng nghe trống dục ba hồi gọi quân. . .
1.1.1965
Tố Hữu
THĂM MỘ CỤ NGUYỄN DU
Thật kỳ lạ nơi Nguyễn Du nằm đó
Cũng cát vàng cồn nọ bụi hồng dặm kia
Cũng nấm mộ sè sè ngọn cỏ
Trong trang Kiều tôi đọc dưới đèn khuya.
Không phải tiết sụt sùi tháng bảy
Ánh chiều hè man mác hàng dương
Đỉnh Hồng Lĩnh soi dòng Lam cuộn chảy
Tiếng cuốc cào lách cách giữa đồng nương.
Tìm mộ Nguyễn Du như Kim Trọng tìm Kiều
Qua nhịp cầu ai đó ghé trông theo
Giữa khoai lúa người nằm giản dị
Phảng phất hương bay trong gió chiều.
Tiếng người hát xưa thấm đầy nước mắt
Thấm vị đời cay đắng khổ đau .
Hai thế kỷ đi qua trên nấm đất
Mấy kiếp người, mấy cuộc bể dâu.
Đời nay đẹp gấp trăm lần thuở trước
Giở trang Kiều còn rung động ý thơ.
Thơ Người mãi sống cùng đất nước
Dù mai sau dù có bao giờ. . .
Hoàng Trung Thông
*
BÊN MỘ CỤ NGUYỄN DU
Tưởng là phận bạc Đạm Tiên
Ngờ đâu cụ Nguyễn Tiên Điền nằm đây
Ngẩng trời cao, cúi đất dày
Cắn môi, tay nắm bàn tay của mình
Một vùng cồn bãi trống chênh
Cụ cùng thập loại chúng sinh nằm kề
Hút tầm chẳng cánh hoa lê
Bạch đàn đôi ngọn gió về nỉ non
Xạc xào lá cỏ héo hon
Bàn chân cát bụi, lối mòn nhỏ nhoi
Lặng yên bên nấm mộ rồi
Chưa tin mình đã đến nơi mình tìm.
Không cành để gọi tiếng chim
Không hoa cho bướm mang thêm nắng trời
Không vầng cỏ ấm tay người
Nén hương tảo mộ cắm rồi lại xiêu
Thanh minh trong những câu Kiều
Rưng rưng con đọc với chiều Nghi Xuân.
Cúi đầu tưởng nhớ vĩ nhân
Phong trần còn để phong trần riêng ai
Bao giờ cây súng rời vai
Nung vôi, chở đá tượng đài xây lên (1)
Trái tim lớn giữa thiên nhiên
Tình thương nối nhịp suốt nghìn năm xa. . .
1982
Vương Trọng
(1): Bài thơ này làm năm 1982, mãi đến năm 1989 lăng mộ Nguyễn Du mới được xây dựng như mong muốn của tác giả.
*
NGOẢNH MẶT GIANG ĐÌNH
Rặng bần áp bến đò ngang
Để sông Lam chẳng lẫn sang sông Tần
Đỉnh  Hồng gấp cánh phù vân
Chín mươi chín ngọn in ngần trời quê
Bên  sông buổi ấy người về
Mon men tùng cúc thu kề ngoài song
Giang Đình (1) kề mảnh trăng trong
Tiếng chày ánh lửa động lòng cố hương
Vớt lên khói sóng Tiền Đường
Trăm năm này cõi vô thường người ta
Bụi hồng bạc xóa lau xa
Tiếng Kiều đồng vọng cỏ hoa cúi đầu
Sông in núi chẳng thay màu
Ngả ài dđiệu sóng thuyền câu bập bềnh
Giang Đình ngày rộng thênh thênh
Cánh buồm xa thoắt qua ghềnh triều lên
Cỏ thơm Vạt áo Tiên Điền
Thi nhân chừng mới như biền biệt đây
Chiều tà buộc nắng lưng cây
Biết đâu mây trắng còn ngây lối về. . .
Phạm Trọng Thanh
(1) : Giang Đình là một bến đò cổ ở quê hương Nguyễn Du, nơi Nguyễn Du có làm bài thơ ghi lại việc đón thân phụ là Nguyễn Nghiễm về quê. Giang Đình là một trong Nghi Xuân bát cảnh: Giang Đình cổ độ.
*
NHỚ TỐ NHƯ
Mấy trăm năm đã qua rồi
Gò đất nấm mộ của Người còn đây
Ngay bên vạt ruộng đang cày
Gốc cây buộc ngựa thì nay chẳng còn
Nhưng không mất được lối mòn
Đẹp như sợi chỉ để con tìm về
Cái thời rất khó khen chê
Vua thì hại gái vừa mê đàn bà
Cái thời có một bông hoa
Như sinh ra chỉ để mà vô duyên
Cái thời có một người em
Đưa mình thế chị ở trên đời này
Cái thời ngẫm lạ lùng thay
Những người chân thật lại hay tội tình
Những người biết phải làm thinh
Còn đâu như ở nước mình nữa không
Nhà thơ đứt ruột, đứt lòng
Phải đi mượn chuyện bên sông nước người
Chuyện xa xưa, chuyện cũ rồi
Để mà nói những buồn vui nước mình. . .
Càng khi đất nước thanh bình
Thơ Người càng được chúng sinh nhắc nhiều
Nước non có một Truyện Kiều
Bao nhiêu lần đọc, bấy nhiêu lần buồn
Đã đành thuở ấy nước non
Nhân tình thế thái chẳng còn ra chi
Dân nghèo và nước đang suy
Cô Kiều cực nhục có gì lạ đâu. . .
Thế mà trong cuộc bể dâu
Người xem vương miện trên đầu như không
Truyện Kiều con đọc đã xong
Gần ba thế kỷ, đọc trong một chiều
Người ơi, Người viết Truyện Kiều
Về xem đất nước quá nhiều đổi thay. . .
1994
Phạm Việt Thư
*
VIẾNG CỤ NGUYỄN DU
Bên mồ thi sĩ lệ tuôn rơi
Hậu thế tìm đâu để có người
Thương phận má đào cơn gió dập
Xót đời mệnh bạc cánh bèo trôi
Ghê phường trục lợi tài xu thế
Gớm lũ tham danh giỏi nịnh thời
Tam bách niên dư thiên hạ phục
Trước mồ thi sĩ lệ tuôn rơi .
1993
Phan Mạnh
 Hai cái này copy trên Wikipedia....

Tiên Phong Mộng Liên Đường Chủ Nhân:



... Xem chỗ giấc mộng đoạn trường tỉnh dậy dậy mà căn duyên vẫn gỡ chưa rồi; khúc đàn bạc mệnh gảy xong, mà oán hận vẫn còn chưa hả, thì dẫu đời xa người khuất, không được mục kích tận nơi, nhưng lời văn tả ra hình như máu chảy ở đầu ngọn bút, nước mắt thắm trên tờ giấy, khiến ai đọc đến cũng phải thấm thía ngậm ngùi, đau đớn như đứt ruột.



Dương Quảng Hàm



trên từ các bậc văn nhân thi sĩ, dưới đến các kẻ thường dân phụ nhụ, ai cũng thích đọc, thích ngâm và thuộc được ít nhiều...

1 nhận xét:

  1. Merit Casino | Casino Review in India | 2021
    At Merit Casino, you can enjoy the best offers of a casino online. You are looking to make 인카지노 an 메리트 카지노 informed decision. 바카라사이트 It is one of the best sites

    Trả lờiXóa