Thứ Ba, 28 tháng 6, 2011

[Thơ sưu tầm] Đối sánh người lính + Bà cháu - Lớp 9

Hì, post hết kho văn viết máy lưu trong folder rồi, bây giờ người viết xin post tiếp những bài thơ sưu tầm được trên mạng để làm đối sánh đưa vào tập làm văn (cho nó hay, phong phú, cao điểm,...) Gì chứ mấy bài thơ đối sánh này cũng tốn của người viết kha khá thời gian lục lọi trên mạng... Hi vọng nó giúp ích cho các sĩ tử tương lai! ^^ 
Mở đầu là đối sánh cho hình tượng vua Quang Trung trong Hoàng lê nhất thống chí rồi, bây giờ đến đối sánh cho hình tượng người lính trong hai bài thơ "Đồng chí" và "Bài thơ về tiểu đội xe không kính" nhé :) 
 
Anh vệ quốc quân - Xuân Thuỷ

Cái áo trấn thủ
Cái mũ nan tre
Nước da vàng khè
Đôi mắt sáng rực

Có phải cây súng kia còn ấm ức
Chưa giết trọn quân thù?
Có phải chiếc ba lô
Còn chứa đầy tâm sự?

Này đây bàn tay thợ
Này đây bàn tay nông
Này đây tay hàng rong
Này đây tay cậu tú
Ai sợ gì chúng nó
Dù súng mẹ súng con.

Dừng chân gió rít đầu non
Nhìn sang phía giặc lòng còn sục sôi
Đêm qua đánh trận bên đồi
Vừa vào được bốt, sáng trời phải ra
Xung phong mới giáp lá cà
Mấy thằng quỷ đã ra ma mấy thằng
Trời kia ơi có biết rằng
Trời đừng sáng vội, ta phăng cả đồn.

Việt Bắc, 1948

Những người chết không trẻ mãi -- Thanh Thảo

Ngày các chị các anh nằm xuống
vừa tuổi hai mươi
thôi cũng đành coi như một chuyến đi
về một thế giới khác

Làm sao nói được
thế giới ấy thế nào
những không gian ầm ào
những đường biên câm

Tắt phụt ngọn gió
rã rời từng mảnh vải dù
ong ong u u
những mắt nhìn xa vắng

Không màu mè không cao giọng
lặng im sờ sẫm lặng im
không hình hài
những bàn tay siết nhau không biết

Hai mươi nǎm ba mươi nǎm bốn mươi nǎm
tuổi chết dần hơn tuổi sống
những người chết già đi chầm chậm
đôi lúc họ quay về nhìn trần gian qua một lớp kính mờ.

Khoảng trời - Hố bom

Chuyện kể rằng: Em, cô gái mở đường
Ðể cứu con đường đêm ấy khỏi bị thương
Cho đoàn xe kịp giờ ra trận
Em đã lấy tình yêu Tổ quốc của mình thắp lên ngọn lửa
Ðánh lạc hướng thù, hứng lấy luồng bom...

Ðơn vị tôi hành quân qua con đường mòn
Gặp hố bom nhắc chuyện người con gái
Một nấm mồ, nắng ngời bao sắc đá,
Tình yêu thương bồi đắp cao lên...
Tôi nhìn xuống hố bom đã giết em
Mưa đọng lại một khoảng trời nho nhỏ
Ðất nước mình nhân hậu
Có nước trời xoa dịu vết thương đau.

Em nằm dưới đất sâu
Như khoảng trời đã nằm yên trong đất
Ðêm đêm, tâm hồn em tỏa sáng
Những vì sao ngời chói, lung linh.
Có phải thịt da em mềm mại, trắng trong
Ðã hóa thành những làn mây trắng ?
Và ban ngày khoảng trời ngập nắng
Ði qua khoảng trời em - Vầng dương thao thức
Hỡi mặt trời, hay chính trái tim em trong ngực
Soi cho tôi
Ngày hôm nay bước tiếp quãng đường dài.
Tên con đường là tên em gửi lại
Cái chết em xanh khoảng trời con gái
Tôi soi lòng mình trong cuộc sống của em

Gương mặt em, bạn bè tôi không biết
Nên mỗi người có gương mặt em riêng.

Lâm Thị Mỹ Dạ
( 1972 )

Tây tiến – Quang Dũng

                        

Nhớ ôi Tây tiến cơm lên khói
Mai Châu mùa em thơm nếp xôi

Doanh trại bừng lên hội đuốc hoa
Kìa em xiêm áo tự bao giờ
Khèn lên man điệu nàng e ấp
Nhạc về Viên Chăn xây hồn thơ

Người đi Châu Mộc chiều sương ấy
Có thấy hồn lau nẻo bến bờ
Có nhớ dáng người trên độc mộc
Trôi dòng nước lũ hoa đong đưa

Tây tiến đoàn binh không mọc tóc
Quân xanh màu lá dữ oai hùm
Mắt trừng gửi mộng qua biên giới
Ðêm mơ Hà Nội dáng kiều thơm

Rải rác biên cương mồ viễn xứ
Chiến trường đi chẳng tiếc đời xanh
Áo bào thay chiếu, anh về đất
Sông Mã gầm lên khúc độc hành

Tây tiến người đi không hẹn ước
Ðường lên thăm thẳm một chia phôi
Ai lên Tây tiến mùa xuân ấy
Hồn về Sầm Nứa chẳng về xuôi

Cao điểm
Anh Ngọc

(Tặng đồng đội tôi trên các cao điểm Hàm Rồng)

Trên hoang sơ nắm đất đỏ lòm
Trên điêu tàn lở loét hố bom
Trên cháy sém có gà nắng liếm
Ta xây cao điểm.

Đồng đội cùng ta lên cao
Tám hướng mây bay bát ngát chào
Ta như mũi thép đầu lưỡi mác
Mưa gió từng chen mài nhọn hoắt

Ngày nơi đây chừng cũng dài hơn
Hoàng hôn muộn mà bình minh sớm thức
Đời trên cao chẳng biết có thời gian
Lịch chiến đấu không có ngày chủ nhật

Những con gió qua đây thường thì thầm mách hướng kẻ thù
Một hòn sỏi cũng nghiêm trang xếp thành chiến lũy
Thương anh nuôi nát gót còng lưng
Một nắm cơm lên, mười bận nghỉ

Những khi đêm về trên cao điểm
Cả đất trời thức quanh đài trực chiến
Pháo thủ ngồi lẫn với trăng sao
Lòng mênh mông theo đuổi những con tàu
Đến những thôn xóm yên lành
Đến những phố phường đổ nát
Cao điểm ta xây trên tình yêu Tổ quốc
Trên mối thù giặc Mỹ chất trong tim

Cho dẫu nơi đây sắt thép lại trườn lên sỏi đá
Hoa chuối hoang ken với xương rồng
Cao điểm vẫn cao trênvần thơ điệu hát
Giọng "Sắp qua cầu". điệu "Lý sang sông"

Giờ chiến đấu là giờ đẹp nhất
Đạn vách đường bay như ngàn ánh cầu vồng
Hai ngàn thước vuông trên đỉnh núi
Mỗi thước vuông nâng dậy một anh hùng.

Hàm Rồng, 7-1967

Đưa con ra trận
Chế Lan Viên (1952
)

Mẹ về trong xóm
Con đi công đồn
Theo chân ra tới đầu thôn
Rót thêm bát nước chân còn muốn theo
Xác xơ đất đỏ xóm nghèo
Khoai sắn chẳng thương con mấy hôm liền con ở nhà dột, phên thưa, đời mẹ khổ
Tắt nắng, lun ngày, còn mong chi nữa
Các con về mấy bữa
Đời mẹ già rạng rỡ thương yêu
Mẹ mẹ, con con chưa được mấy lăm chiều
Chiều nay con ra trận
Lòng mẹ thương
Nhưng thôi tình chẳng bận
Đi đi mẹ lắng tin chờ
Chao ôi! thù mấy năm thù
Tiếc đất chưa hoá lửa để thiêu tro trại đồn
Trời chưa đổ núi nhào non
Biển chưa dâng sóng mà chôn quân giặc cướp
Súng ống ở mô các con về nườm nượp
Ngàn ngàn lớp lớp
Nghĩ xung gan mấy năm cay đắng căm hờn
Thôi, vui chứ đời mẹ đang còn
Con đêm ni để nghe quân giặc chết
Giết hết, phá tan, bắn đi cho hết
Kìa con xem làng ni không còn một gốc mít, một cây chè
Xóm ni không còn một đứa trẻ khóc o oe
Không một tiếng gà kêu, chó sủa
Thì bọn giặc, cũng không còn một đứa...
Con cần chi nữa
Uống thêm bát nước
Cầm thêm củ gừng
Giữ lấy tấm khăn
Ra trận đêm sương mà buộc cổ
Trời đêm ni sao mà nhiều gió rứa?
Sao đêm ni răng mà lại tỏ?
Thôi con đi
Mẹ về
Đốt lửa
Chờ con
Nửa đêm súng nổ cho dòn
Mai tin con mạnh đồn tan mẹ mừng.

BAO GIỜ TRỞ LẠI
HOÀNG TRUNG THÔNG


Các anh đi
Ngày ấy đã lâu rồi
Xóm làng tôi còn nhớ mãi
Các anh đi
Bao giờ trở lại
Xóm làn tôi trai gái vẫn chờ mong

Làng tôi nghèo
Nho nhỏ bên sông
Gió bắc lạnh lung
Thổi vào mái rạ
Làng tôi nghèo
Gió mưa tơi tả,
Trai gái trong làng vất vã ngược xuôi,

Các anh về mái ấm nhà vui
Tiếng hát câu cười
Rộn ràng xóm nhỏ
Các anh về tưng bừng trước ngõ
Lớp lớp đàn em hớn hở theo sau
Mẹ già bịn rịn áo nậu.
Vui đàn con nhỏ rừng sâu mới về.

Từ lưng đèo
Dốc núi mù che
Các anh về
Xôn xao làng tôi bé nhỏ
Nhà lá đơn sơ,
Tấm lòng rộng mở,
Nồi cơm nấu dở
Bát nước chè xanh
Ngồi vui kể chuyện tâm tình bên nhau

Anh giờ đánh giặc nơi đâu
Chiềng Vang, Vụ Bản hay vào Trị Thiên?
Làng tôi thắng lợi mùa chiêm
Lúa thêm xanh ngọn, khoai thêm thắm vồng
Giảm tô hai vụ vừa xong
Đêm đêm ánh đuốc dân công rực đuờng
Dẫu rằng núi gió, đèo sương
Sợ ạnh.máu.nhuộm chiến trường thấm chi

Bấm tay tính buổi anh đi

Mẹ thường vẫn nhắc biết khi nào về?
Lúa xanh xanh ngắt chân đê
Anh đi là để giữ quê quán mình
Cây đa, bến nước, sân đình
Lời thề nhớ buổi mít tinh lên đường
Hoa cau thơm ngát đầu nương
Anh đi là giữ tình thương dạt dào

Các anh đi
Khi nào trở lại
Xóm làng tôi
Trai gái vẫn chờ mong…
 
Thơ về tình bà cháu hơi ít nên người viết sẽ gộp luôn vào phần thơ đối sánh về người lính. Ngoài mấy bài thơ này thì khi viết về bà cháu cũng có thể tham khảo thêm bài "tiếng gà trưa" trong Ngữ văn lớp 7, bạn nào chưa cân kí sách cũ thì lật ra xem nhé :D 
Nhân tiện cũng xin cáo lỗi với mọi người là mặc dù đã cố gắng, người viết cũng không tìm ra tên tác giả _"_ Cáo lỗi luôn về cái bố cục của bài viết hơi bị lộn xộn ><
Enjoy!!!!


Bà ơi bà! Bố cháu
Đi câu mực ngoài khơi,
Thuyền mới rồi lắp máy,
Buồm cũng vừa mới may.

Ở ngoài khơi đêm nay
Trời tối đen như mực
Con thuyền lao vun vút
Giữa bốn bề sóng vây.

Cháu cầu gió biển khơi
Đẩy thuyền mau trở lại,
Thương bà bóng lắt lay
Cháu thì còn thơ dại .

Cửa nhà đầy trống trải
Thùng gạo ngày dần vơi
Cơn dông rập rình tới
Sóng trở mặt từng ngày.

Ở ngoài khơi đêm dày
Bao con tàu chao đảo;
Bà ơi Bà, Bố cháu
Liệu có về đêm nay?...
 
Cháu đi tìm lại bóng bà
Bà tôi xuôi ánh nắng chiều
Nào rơm nào rạ còn theo đi cùng
Dây thừng bện chặt thắt lưng 
Mồ hôi nước mắt rưng rưng một đời
Đồng làng rét lạnh áo tơi
Nước trong chum vại bà soi bóng hình
Lêng loang như thể tội tình
Cả đời không rõ mặt mình trắng đen
Cháo cơm cập cợi ánh đèn
Thương chồng con nuốt mà nghèn nghẹn đau
Chợ trưa nắng héo gánh rau
Bếp chiều củi lửa cháy đau lưng còng
Áo nâu vừa vắt vừa hong
Nửa khô nửa ướt chất chồng mụn may.
Cháu đi tìm tháng năm gầy
Câu thơ buốt lạnh cuối ngày buồn hoang.
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét